Powered By Blogger

Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2020

Chuyện ngụ ngôn: Cổng Thiên Đàng

Một người nông dân đang vội vã đi trên đường cùng con ngựa và con chó của mình. Thình lình sét đã đánh chết tất cả họ. Như nhiều linh hồn mới chết khác, họ chẳng biết mình đã chết và cứ tiếp tục đi.

Họ mải miết đi dưới mặt trời thiêu đốt. Họ ướt đẫm mồ hôi và khát không chịu nổi. Sau đó, họ nhìn thấy một cánh cổng đẹp đẽ dẫn đến một quảng trường chiếu sáng rực rỡ, có một dòng suối trong vắt ở giữa quảng trường đó. Người nông dân vội vã chạy đến và chào người giữ cửa: “Xin hỏi, nơi đẹp đẽ này là nơi nào vậy?”

“Thiên đàng”, người gác cổng nói một cách thân thiện.

“Thật là tốt quá. Chúng tôi đều đang rất khát nước. Chúng tôi có thể đi vào trong và uống một chút nước không?”

“Ông có thể vào, nhưng con ngựa và con chó của ông thì không được. Chúng tôi không cho phép động vật vào trong”.

“Ồ, thế thì quên chuyện đó đi vậy”.

Người nông dân không đành bỏ lại con ngựa và con chó. Vì thế họ tiếp tục đi tìm nước uống. Sau khi đi khá lâu, họ tìm thấy một nơi có nguồn nước. Cũng lại có một người đang canh giữ cánh cổng.

“Xin chào, tôi và con ngựa, con chó của tôi có thể uống nước ở đây được không?”

“Cứ tự nhiên”, người gác cổng nói.

Sau khi họ uống thỏa thích, người nông dân nói cảm ơn người gác cổng và hỏi ông ấy: “Nơi này là nơi nào thế ạ?”

“Thiên đàng”.

Người nông dân bối rối: “Lẽ nào lại thế! Chúng tôi vừa đi ngang qua một cánh cổng đẹp đẽ và người gác cổng ở đó bảo rằng nơi ấy là thiên đường mà”.

“Đó là địa ngục”, người gác cổng trả lời.

“Chúa ơi, anh nên ngăn cấm họ làm người khác lầm lẫn như thế. Người ta sẽ bị lừa”.

“Cũng không hẳn”, người gác cổng nói. “Chúng tôi nên cảm ơn sự giúp đỡ của họ, bởi họ sẽ giữ những kẻ bỏ rơi bạn bè ở lại đó”.

Đức Hải (sưu tầm và biên dịch)

Thứ Năm, 27 tháng 8, 2020

Đom đóm, Giao Linh & Nguyễn Văn Đông

Hình như bây giờ ở đồng bằng người ta chẳng còn thấy con đom đóm nữa. 
Hồi bé về quê ngoại ở Quán Gánh, cách trung tâm Hồ Gươm của Hà Nội có mười mấy cây số, tôi thấy đom đóm bay có lúc cả chục con trong vườn nhà bà ngoại.

Tôi thích lắm, tôi nghe chuyện Trạng bắt đom đóm làm đèn học và cứ nhìn thấy đom đóm là tôi liên tưởng đến những nhà bác học thông thái.

Mẹ tôi bán dép rong ven Hồ Gươm, từ đoạn hàng Dầu cho đến đoạn bưu điện Bờ Hồ. Tôi đi đưa cơm cho mẹ, hay chạy sang bên ven hồ chơi. Chỗ có cây chín gốc, mà mãi sau này người ta gọi nó một cái tên quý phái là Lộc Vừng.

Ở cạnh cây chín gốc có một bãi đất phẳng, nhẵn thín. Ở đó có một ông mù ngồi hát xin tiền. Ông đánh đàn ghi ta và hát những bài nhạc vàng. Lạ thật, chẳng biết tầm năm 1981 dòng nhạc ấy có bị cấm hay không. Hoặc người ta kệ ông hát kiếm tiền. Ông mù hàng ngày ngồi đó dạo đàn, khi nào thấy có người thì ông hát.

Ông hát bài Đêm Buồn Tỉnh Lẻ và bài Đom Đóm.
Đó là hai bài tôi nhớ nhất, bài Đêm Buồn Tỉnh Lẻ nhiều nhà có đài Akai vẫn bật, nên tôi nhớ được. Bài Đom Đóm thì nhớ bởi vì những con đom đóm vốn dĩ đã ấn tượng với tôi như kể trên.
Thế rồi chả mấy chốc đến lúc tôi đến tuổi đi lính,  cũng rơi vào một đêm ôm súng canh gác bờ ao. Tức gác cái ao vì sợ bọn trộm cá ở mấy làng ven đó. Ven bờ ao thấp thoáng bóng những đốm sáng lập lờ bay. Thật đúng như lời bài hát.



- Tiền đồn ven biên, anh vừa lên phiên đổi gác. Từng bầy đom đóm, như thắp sáng kỷ niệm hai chúng ta...

Tuy tiền đồn của tôi là ven ao, và bọn địch là những thằng trộm cá, khẩu CKC của tôi không có đạn mà chỉ lưỡi lê và tôi chẳng có kỷ niệm với em gái nào cả. Thế nhưng tôi thả hồn về tuổi thơ ở ngôi nhà tranh của bà ngoại, khiến phiên gác đi qua cũng nhanh.
Năm 2016 tức đã 35 năm kể từ khi đưa cơm cho mẹ, nghe chùa ông mù hát bài Đom Đóm bên Hồ Gươm, ở nước ngoài trong một đêm mưa lâm thâm như đêm nay,  tôi nghe bài Đom Đóm.
Bài hát do ca sĩ Giao Linh thể hiện.
Nhưng đoạn tiền đồn ven biên anh vừa lên phiên đổi gác đã được thay thế bằng'' một chiều tha hương, bên đường cô đơn dừng bước ''.
Nghe thấy hay, hợp với cảnh mình đang tha hương xứ người.  Bây giờ còn có tình xưa mà ngẫm nữa chứ. Hợp quá đi.
Nhưng mà ngẫm một lúc thấy nó gợn cấn thế nào. Hoàn cảnh chinh chiến một người trai phải lao vào trận chiến nó khác với một người tha phương rất nhiều chứ. Tha phương thì có tỉ loại tha phương, ham giàu sang, đi học hỏi kiến thức nghề nghiệp,ham cuộc sống mới mà đi, tóm lại đi để đổi đời mình.  Còn đi chiến trận ý nghĩa khác nhiều, chẳng người chiến sĩ nào hăng hái vác súng đi trận để cuộc đời cá nhân mình thay đổi cả.
Sự thay đổi chỉ một câu khiến bài hát trở thành lạc lõng và tầm thường.
Đi lính trận có tuỳ tiện mà bỏ về cưới người yêu được không? Không thể nào, thế nên đó mới là ước mơ làm lên cái hồn của bài hát.
Ông đi tha phương là đi đâu?   Nói như bây giờ là đi tỉnh xa, hoặc đi tây. Ông có về được không? có gì mà không về được, vài triệu tàu xe nếu ông ở trong nước hoặc dăm trăm, một nghìn usd tiềnvé máy bay nếu ông ở nước ngoài.
Đơn giản có thế. Không về được với người yêu mà phải viết thành bài hát thì nghe nó bi kịch hoá sự việc quá. Còn ông lưu vong tị nạn ư, thế thì ông đã có giấy tờ ngon lành hơn bao người khác, ông chỉ việc mời em người yêu sang chơi và đăng ký kết hôn là xong, đôi lứa bên nhau. Làm gì mà tâm trạng đến mức viết thành một bài hát. Nếu có tâm trạng thì phải là bài '' tôi đã lầm đưa em sang đây hay tôi đã lầm theo anh sang đây ''.
Tác giả bài Đom Đóm là một quân nhân, cố đại tá nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông. Sự thay đổi lời của bài hát khiến cho bài hát mất đi cái ý nghĩa của nội dung bài hát mà tác giả gửi gắm. Khiến người nghe nhầm từ tâm trạng của một người lính thời chiến trở thành tâm trạng của một ông tha phương cầu thực, mộng làm giàu, mộng đổi đời.

Nhiều người nói phải biết ơn ca sĩ , họ phải sửa lời để bài hát còn được sống.

Đây là thời của đủ loại công nghệ tin học, chẳng cần sân khấu thì những bài hát bất hủ vẫn được người ta tìm đến nghe qua đủ phương tiện. Các ca sĩ hát vì sự tồn tại của bản thân mình, chứ chẳng phải vì trân trọng gì tác giả. Nói trắng thế cho nhanh.
Ông hát rong mù, giữa thủ đô Hà Nội những năm đầu thập kỷ 80, sự kiểm duyệt văn hoá còn ghê sợ hơn, nhưng ông vẫn hát nguyên lời.
Các bạn là ca sĩ có danh, đừng vì chút tiền mà biến tấu lời bài hát, làm cho nội dung bài hát,  nỗi niềm của tác giả bị sai lệch đi đến độ tầm thường.
Có bạn thanh minh rằng Giao Linh hát bài đó, lúc đó nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông còn sống, như thế là được sự đồng tình của tác giả. Thế các bạn có nghĩ sau đó ít lâu, cô bé Quỳnh Như 14 tuổi hát trong chương trình Solo cùng Bolero trên đài Truyền Hình Vĩnh Long.

- chiều chiều ven biên, bên đường cô đơn dừng bước..

Cô bé xin phép tác giả khi nào, hay là cô thấy bà Giao Linh trước đó đã sửa được lời, thì cô cũng sửa theo ý mình muốn.
Cứ theo đà này, có ngày sẽ thành

- Họp bàn luận cương, anh thường suy tư, nghiền ngẫm. Nhìn bầy đom đóm, anh bỗng nhớ đến ngày làm đoàn viên.....Ngày xa xưa anh thường nghe đài nói, nếu không vào đoàn thì ơi em ơi vào đâu...


Sưu tầm

Mời bạn vô video dưới để nghe bài hát này nhé ! 
Thân mến ! 

Thứ Ba, 25 tháng 8, 2020

Lửng mật ong

Con này tên là Lửng Mật Ong . Thuộc top bố láo nhất trong thế giới động vật
Nó thuộc họ nhà khá ngáo, lì đòn, mất dây thần kinh sợ hãi.
Nó chuyên ăn nhím và rắn độc, phá tổ ong để lấy mật, bắt trộm báo con, giật đồ ăn của sư tử.
Khả năng kháng độc 100%, nó mà bị rắn độc cắn là cơ chế cơ thể tự động lăn ra ngủ, 1 tí tỉnh dậy là không có gì xảy ra.
Full giáp thịt, nhỏ nhưng khả năng tì đè tốt, loại này rất ngáo và gần như không biết chạy trốn là gì, lao vào giữa đàn sư tử đòi tiền bảo kê là chuyện xảy ra thường xuyên. Nói theo cách dân gian thì là dân liều mạng 😉
Rất nhiều động vật sống theo đàn và sinh hoạt lương thiện như hổ, sư tử, linh cẩu, trâu rừng, bò rừng...đều ngán ngẩm trước con này, không phải vì nó cắn đau, không phải vì nó có độc, mà vì cái sự ngu mà lì của nó 🙂
Màu lông có thể cho thấy cái độ mất dạy của con này. Thường các động vật sẽ có màu lông sáng ở dưới bụng, màu tối bên trên để có thể dễ nguỵ trang, còn con này thì bất cần.

Có coi phim Đến thượng đế cũng phải cười ai còn nhớ con này lúc cắn ông tiến sĩ, cắn không nhả đôi giày ra, ổng phải tháo đôi giày ra để cho nó cắn, đi trên sa mạc nóng quá ổng phải lấy đôi giày lại, vừa đi vừa lê theo con này đủ hiểu nó lì đòn cỡ nào.
____________
Sưu tầm

Thứ Tư, 5 tháng 8, 2020

Con rắn và "cứa...."

Một Câu chuyện nhỏ ý nghĩa lớn Chuyện: “Con rắn và cái cưa!”
Một con rắn bò vào một cửa hàng bán đồ làm mộc và bò đến góc nhà. Khi bò ngang qua 1 cái cưa, nó vô tình bị lưỡi cưa làm bị thương.
Lập tức, nó quay lại và cắn cái cưa. Càng cắn, nó lại càng bị thương ở miệng.
Sau đó, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nghĩ rằng cái cưa đang tấn công mình, nó quyết định quấn lấy cái cưa với ý định làm cho cái cưa ngạt thở với toàn bộ sức mạnh của mình.
Thật không may, con rắn cuối cùng bị chết bởi 1 cái cưa vô tri vô giác. Đôi khi, chúng ta phản ứng với sự giận dữ với ý định sẽ làm tổn thương những người đã đối xử tệ với mình nhưng thực ra chúng ta đã làm tổn thương chính bản thân mình.
***************
Trong cuộc sống, có những lúc tốt hơn là mặc kệ sự việc có tồi tệ ra sao, là con người đừng nghĩ đến thù hận và sự đáp trả. Bởi vì hậu quả khi đã xảy ra là không thể đảo ngược và thảm khốc. Tốt hơn là luôn ứng xử với họ bằng thái độ ôn hoà , và tình yêu thương nhân hậu mặc dù phải nỗ lực rất nhiều .....! Hãy làm chủ cảm xúc của mình, đừng để bản thân chỉ vì một tình huống, chỉ một câu nói của người khác mà làm hỏng tâm tình, hỏng việc của mình. Một phút nóng giận, ân hận cả đời.
Sưu tầm
*******************


Thứ Hai, 27 tháng 7, 2020

THA THỨ ? TẠI SAO BẠN KHỔ?

Vì thiếu yêu thương và thứ tha.
Cuộc sống, ắt sẽ có những chuyện không như ý, sẽ phải gặp những kẻ không thuận lòng, nếu không thể xem nhẹ và bỏ qua, bạn sẽ sống trong phiền phức và mỏi mệt.
Giữa người với người do kiến thức khác nhau, quan niệm khác nhau, sự tu dưỡng khác nhau nên cách nhìn nhận và xử lý vấn đề không giống nhau.
Giữa con người với con người đôi khi có sự đụng chạm, xung đột hay mâu thuẩn cũng là chuyện bình thường.
Những lúc như thế tha thứ là một dạng phong độ, một cách tu dưỡng, là một cây dù có thể bảo vệ, giúp bạn bước về phía trước trong mưa gió bão bùng.Tha thứ cho người khác đôi khi cần một chút hy sinh, một tấm lòng rộng lượng, hay một chút thiệt thòi, đó hoàn toàn không phải nhu nhược hay yếu đuối, mà để con đường bạn đi rộng rãi và thoáng đãng hơn.
Cuộc sống cũng giống như bầu trời, không thể lúc nào cũng trong lành khiến bạn vui thích, mà đôi khi sẽ u ám khiến bạn phiền muộn.
Cuộc sống không thể tặng mãi cho bạn những điều may mắn và hạnh phúc, có lúc nó sẽ bắt bạn nếm đủ những cay đắng ngọt bùi...
Vì thế hãy mở lòng mình ra, tập sống thứ tha, bước qua những người và việc khiến bản thân phiền muộn, bạn sẽ thấy mình đang đứng ở một vị trí cao và nhìn ra xa tận cuối chân trời.
Sưu tầm

Thứ Hai, 6 tháng 7, 2020

Mai Anh Việt & Vầng Tóc Rối

Đầu tháng 7 năm 2020, nhạc sĩ Mai Anh Việt cho ra mắt tập
“Tình khúc Mai Anh Việt” tập hợp những ca khúc anh đã sáng tác trong hơn 30 năm qua, bắt đầu từ những ca khúc như “Tàn dư một đời” và “Gió” viết năm 1985.
Thuở còn học Trường trung học Mạc Đỉnh Chi, Mai Anh Việt họcnhạc với nhạc sĩ Phạm Thế Mỹ. Năm 1970, khi đang học lớp 10, anh bắt đầu viếtnhạc và học thêm nhạc lý với thầy Phó Quốc Thăng.
Sau khi anh Nguyễn Chánh Tín đậu tú tài 2 và rời trường, thầy Tổng giám thị Phạm Ngọc Đỉnh rất thích giọng hát
của Việt nên thuyết phục anh vào ca đoàn của trường thay thế Nguyễn Chánh Tín.
Năm 1974, anh được học bổng đi du học Đài Loan. Năm 1976, anh qua Mỹ, học nhạc tại St. Cloud University Minnesota  (1976-1978) và tại Đại học Portland ở Oregon (1978-1981). Anh lập gia đình năm 1979, định cư tại Aloha, bang Oregon.
Vào đầu thập niên 1990, Mai Anh Việt còn khá xa lạ với thính giả trong nước nhưng đã được biết đến khá nhiều ở hải ngoại qua album nhạc “Vầng tóc rối” (1991) với giọng ca của Thái Hiền, Thái Thảo, Thiên Phượng, Tuấn Ngọc và tác giả Mai Anh Việt. Album nhạc đầu tay của nhạc sĩ Mai Anh Việt ra mắt vào mùa hè năm 1991 (nhạc sĩ Duy Cường hòa âm, thực hiện với thiết bị tối tân nhất vào thời ấy là Master Reel To Reel 24 tracks tại phòng thu của John Tomlinson).
Ở trong nước, ca sĩ đầu tiên trình bày sáng tác của Mai Anh Việt là ca sĩ trẻ Quang Dũng, nhưng nhà sản xuất không dám đề tên tác giả của ca khúc “Anh xin làm” là nhạc sĩ Mai Anh Việt ở hải ngoại, mà lại đề tên Sỹ Đan.
Mai Anh Việt đã cho biết lý do vì sao những sáng tác âm nhạc của anh là những tình khúc: “Không có gì vĩnh cửu ngoài thời gian và sự chết.

Tình yêu, đôi khi, cũng được nhầm tưởng như thế. Đó là lý do tại sao những tình
khúc cần được ghi lại, trước khi bị lớp bụi thời gian khuất lấp”. Tình yêu
không phải là điều gì vĩnh cửu như thời gian và sự chết, nhưng những khoảnh khắc,
những xúc cảm trong tình yêu hay những kỷ niệm tình yêu được diễn đạt bằng ngôn
ngữ nghệ thuật sẽ còn lại mãi với thời gian.


Album “Vầng tóc rối” ra mắt năm 1991 rất được giới
audiophile trong nước ưa chuộng vì hòa âm và âm thanh hay, hồi năm 2016 đã được
tái bản với bìa mới do họa sĩ Đinh Trường Chinh thiết kế. Trong album nhạc này,
ca sĩ Tuấn Ngọc đã hát ca khúc “Anh xin làm”, một ca khúc có lời lẽ thiết tha về
“những kỷ niệm không dễ gì phôi pha” và “Vầng tóc rối”, một ca khúc lãng đãng về
những cơn say giúp lãng quên một bóng hình “đã tan vào cõi huyền không”.

VẦNG TÓC RỐI
Bước chân phiêu du đã đưa anh theo cơn giông đến với một
khung trời thênh thang và khi dừng bước trong giây lát chợt thấy tâm hồn lạc
loài, cơn mê của những năm tháng đã qua chỉ còn để lại cảm giác mệt nhoài. Đời
vẫn lặng lẽ trôi và tất cả những gì còn lại với anh là những đêm cô đơn phải
tìm lãng quên trong những cơn say:

“Ngày lạc bước phiêu du, tôi theo cơn giông, qua khung trời
rộng
Ðời lặng lẽ trôi qua, cơn mê mệt nhoài, đôi chân lạc loài
Còn lại những cơn say, theo tôi bao đêm, cho quên đời này …”
Dấu vết của tình yêu một thuở chỉ còn là những lá thư đã úa
màu theo năm tháng cũng như hình bóng của em đã thật xa mờ, nhưng anh vẫn cố
tìm lại những kỷ niệm xưa trong những đêm dài quạnh quẽ khi những cơn mưa ào ạt
đổ xuống:

“Nhìn lại cánh thư xưa, xanh xao nhạt màu, em yêu còn đâu ?
Lặng lẽ đi tìm dấu em đêm dài, nhịp nào gõ hồn tôi, cơn mưa
dạt dào vỗ về…”

Nhưng tìm mãi trong ký ức của những đêm dài đầy bóng tối, chỉ còn thấy một hình ảnh đã phai mờ như đã tan vào cõi hư không và chỉ còn lại một
chút hồi quang của một tình yêu thắm thiết đã chìm khuất sau bao tháng năm và
đã chôn chặt vĩnh viễn trong tâm hồn:

“Nhiều khi tôi tìm trong ký ức, vụng về bóng hình em, đã tan
vào cõi huyền không
Còn lại chút bao dung, tôi mang cho em, yên vui phận người
Về nhặt góp dư âm, tôi chôn trong tim, cưu mang muộn phiền…”
Tình yêu đã mất ấy không dễ quên nên có những lúc từ thinh
không vọng lại âm vang của một buổi chiều vàng trên đồi khi gió lồng lộng làm
tung bay mái tóc rối của em:
“Ngọn đồi gió năm xưa, vi vu âm vang, thinh không vọng lại
Vầng tóc rối em ngoan, bay trong chiều vàng, tôi yêu ngàn
năm…”

VẦNG TÓC RỐI

Ngày lạc bước phiêu du, tôi theo cơn dông, qua khung trời rộng
Ðời lặng lẽ trôi qua, cơn mê mệt nhoài, đôi chân lạc loài
Còn lại những cơn say, theo tôi bao đêm, cho quên đời này
Nhìn lại cánh thư xưa, xanh xao nhạt màu, em yêu còn đâu ?
Lặng lẽ đi tìm dấu em đêm dài, nhịp nào gõ hồn tôi, cơn mưa
dạt dào vỗ về
Nhiều khi tôi tìm trong ký ức, vụng về bóng hình em, đã tan
vào cõi huyền không
Còn lại chút bao dung, tôi mang cho em, yên vui phận người
Về nhặt góp dư âm, tôi chôn trong tim, cưu mang muộn phiền
Ngọn đồi gió năm xưa, vi vu âm vang, thinh không vọng lại
Vầng tóc rối em ngoan, bay trong chiều vàng, tôi yêu ngàn
năm…
**************************************************
Bài hát quá hay . Mời bạn Ckick video dưới để nghe nhé !
Nghe xong, bạn có thể Vào Đây để đọc thêm về âm nhạc.


Sưu tầm

Thứ Tư, 17 tháng 6, 2020

Buông.

Bạn ! 

Buông là tên một bài hát có nội dung lời ca khá giống Air của lời ca nhạc Trịnh Công Sơn
Thanh Nhàn mới Phát Hiện ra nó rất hay !! 

*************************************


Bây giờ bạn nghe nhé ! 

Hình ảnh từ video 


  Chúc bạn nghe nhạc vui ! 

 

Subscribe to our Newsletter

'#'